- Vậy tôi phải chết làm sao để có thể thực sự phục sinh từ trong hang động kín mít của vợ tôi?

 

 

- Hăy sống với vợ như không có vợ!

 

 

- Sống như vậy là sống làm sao?

 

 

- Hăy yêu vợ như Chúa Kitô yêu Giáo Hội Ngài.

 

 

- Nghĩa là, như Chúa Kitô hiến mạng sống ḿnh cho Giáo Hội, chồng cũng phải chết v́ vợ?

 

 

- Phải, trong mọi lănh vực của cuộc sống, không riêng ǵ cuộc sống gia đ́nh, cuộc sống hôn nhân, chỉ khi nào chết đi mới có thể sống lại mà thôi. Tuy nhiên, cái chết ở đây không phải là một cái chết thụ động, một cái chết "bị giết", mà là một cái chết chủ động để "bị giết", tức một cái chết "tự hiến mạng" v́ người ḿnh yêu. Do đó, trên thực tế, cho dù bạn có lép vế, có bị vợ bắt nạt, bị vợ nắm đầu, nhưng thực ra, bạn vẫn làm chủ được t́nh h́nh, làm chủ bạn, làm chủ vợ. Để rồi, sự sống nội tâm thâm hậu của bạn, được tỏ ra qua t́nh yêu hy sinh nhịn nhục của bạn, sẽ là chính tác nhân biến đổi bạn, làm cho bạn trở thành tàng h́nh, không ǵ có thể cản trở được bạn ra khỏi mồ. Và, chỉ khi nào bạn ra khỏi mồ, vợ bạn mới có thể trở thành một empty tomb mà thôi. Không phải vợ bạn phải trở thành một empty tomb trước, như điều kiện ắt có và đủ, rồi bạn mới có thể ra khỏi mồ.

 

 

- Theo lời ngài hướng dẫn, tôi thực sự đă hiểu được giá trị của cuộc sống, nhất là cuộc sống của một Kitô hữu như tôi, nếu tôi biết sống theo đường lối của Chúa Kitô đă sống và đă làm gương. Về giá trị của cuộc sống Kitô hữu, việc bắt chước Chúa Kitô, để tự hiến ḿnh cho vợ, nhường nhịn vợ, hay bất cứ một ai, thực sự không phải là một thua lỗ, mà là một thắng lợi, thắng lợi hoàn toàn nhất, an toàn nhất, vinh dự nhất và tuyệt diệu nhất. Về phương cách để đoạt thắng lợi này, theo đường lối Chúa Kitô, tôi phải nhập thể, như men ở ngay trong bột mới làm cho bột dậy men, thậm chí c̣n phải mục nát đi, như hạt lúa miến gieo xuống đất, mới trổ sinh muôn vàn hoa trái. Nói theo phương cách tự nhiên, nếu vợ tôi là một ổ khóa đă đóng chặt lâu đài t́nh ái của chúng tôi lại, để có thể mở ra, tôi phải là chiếc ch́a khóa, chiếc ch́a khóa hoàn toàn ăn khớp với từng khía cạnh bên trong của chiếc ch́a khóa hóc búa này. Nói theo chiến thuật đấu tranh, nếu vợ tôi là đối phương đă hoàn toàn phong tỏa và đang kịch liệt công hăm tôi, tôi phải làm phản gián, hoạt động ngay trong ḷng địch, phá hủy lực lượng của địch, để chuyển bại thành thắng!

 

 

Tâm vừa dứt lời, cửa hang động đang nhốt Tâm ở trong bấy giờ tự nhiên mở ra theo một nhịp độ từ từ, chứ không ầm một cái như lúc đóng lại. Giật ḿnh. Hơi chói mắt. Tâm đưa bàn tay phải lên che ánh sáng ở bên ngoài, tuy đă hết nắng của một buổi chiều tàn tạ, mà vẫn c̣n tác dụng đối với đôi mắt của một người như chàng vừa thoát khỏi cảnh bị tối tăm trong hang động.

 

- Những ǵ bạn vừa phát biểu chính là Exit ngay cuối đường hầm của bạn. Bạn đă ra khỏi được ngơ bí cuộc đời của bạn. Thế nhưng, để thoát khỏi hang động vợ ḿnh, tiêu biểu cho những dead end của cuộc sống, bạn c̣n cần phải trải qua một cuộc chuyển biến và trở nên, trong tiến tŕnh "changing" và "becoming", bằng  đường lối chết đi để được phục sinh và mới có khả năng phục sinh. Thế rồi, từ cuộc biến h́nh  và siêu thoát, cuộc transformation và transcendence này của bạn, hoa trái linh thiêng chắc chắn sẽ trổ sinh. Trước hết, ở nơi chính con người mới của bạn, một con người đă vượt qua sự chết mà vào sự sống, đến nỗi, có thể nói tất cả mọi sự dữ về luân lư trên thế gian này sẽ khó ḷng tác hại được bạn nữa. Hoa trái thứ hai, ở nơi chính empty tomb, đó là con người vợ của bạn, nơi bạn đă bị giam hăm và đă vượt thoát, một empty tomb không hoang tàn mà tràn đầy ánh sáng, không hôi thối mà thơm ngát yêu thương, tỏa ra từ con người mới, con người phục sinh linh thiêng của bạn.

 

 

- Xin ngài cầu nguyện cho tôi có đủ sức thiêng để có thể vượt qua sự chết mà vào sự sống, như những ǵ ngài đă soi sáng cho tôi.

 

- Ơn Chúa luôn đủ cho chúng ta. Thiên Chúa là Cha trên trời vô cùng khôn ngoan và yêu thương không bao giờ thử thách quá sức con cái ḿnh. Bạn hăy vững tin. Đức tin sẽ cứu bạn. Ánh sáng sẽ xua tan bóng tối. Phải chết để sự sống nẩy sinh. Quyền linh chỉ có thể và chỉ tỏ hiện qua sự hèn yếu. Chúc bạn về bằng an.

 

- ... 

 

 

Nghẹn ngào: Tâm chỉ biết cúi đầu từ biệt người đàn ông mà Tâm cảm thấy như một vị ngôn sứ được sai đến để chỉ cho Tâm ngơ thoát.

 

 

Phấn khởi: Tâm thấy sức sống trào lên phơi phới, làm  chiếc xe Tâm đang lái cứ lao đi vùn vụt trên xa lộ ít xe ban tối, với một vận tốc rút ngắn đường về.

 

 

Chờ đợi: Tâm dự đoán trước những ǵ sẽ xẩy ra khi về đến nhà trễ như hôm nay.

 

 

Tự nhủ: Tâm dứt khoát, cho dù tuồng hát bội ngay đêm nay có bị la lối hạ màn đi nữa, thay v́ giải nghệ, ḿnh sẽ tŕnh diễn một màn khác độc đáo hơn, ly kỳ hơn, thu hút hơn, đánh động hơn...

 

Cửa garage thông vào family room được mở ra. Tối om. Tâm đưa tay bật công tắc điện ngay góc tường sát cửa. Mọi sự yên tĩnh một cách lạnh lùng, rùng rợn.

 

 

Pḥng của hai đứa con, Anh- Tuấn (Anthony) và Cát-Trinh (Catherine), nằm hai bên hành lang về master bedroom của hai vợ chồng. Tâm ghé vào từng pḥng. Hôn lên trán của từng đứa. Âu yếm nh́n các con. Hồn nhiên. Vô tội. Tràn đầy sức sống. Nằm đó. Là tương lai của xă hội và của Giáo Hội...

 

 

Master bedroom đêm nay sao lại khép cửa? Nhẹ nhàng mở ra. Tối tăm. Đèn ngủ cũng mê man. Biết ư. Không bật đèn. Tâm nhè nhẹ đến bên thành giường:

 

 

- Ḿnh ơi, anh về rồi nè.

 

 

 

- ... (không nhúc nhích, không trả lời).

 

 

- Xin lỗi em và hai con nghe. Anh mải đi t́m đường vượt biên cho cả gia đ́nh ḿnh thôi mà...

 

 

- ... (không động đậy, không phản ứng).

 

 

 

2

 

 

Ngắm ḿnh trong gương: "C̣n tuyệt chán!". Tự măn với nhan sắc của ḿnh, Phương mỉm cười. Không ngờ, sau một đêm mất ngủ, những nét u tối trên khuôn mặt của Phương ngay lúc thức dậy giữa buổi trưa, đă trở thành những lằn sáng bừng sống, như những tia mặt trời bung tỏa trên bầu trời sau cơn mưa tầm tă.

 

 

Gương mặt trái soan nơn nà, được phủ bằng một mái tóc nhung huyền, bồng bềnh trên trán, xoă xuống đôi vai. Đôi mắt long lanh trữ t́nh, như hai cánh cửa linh hồn cao rộng, luôn cởi mở để giao tiếp với thế giới bên ngoài. Thế giới nội tâm được phản ảnh sống động qua cặp con ngươi đen suốt, nổi bật trên hai trái cầu ḷng trắng trong ngần. Hàng mi mắt phiá trên tự nhiên vươn cong, hướng lên đôi chân mày h́nh dấu ngă thanh thanh, chấm phá dưới vầng trán thông minh hết sức yêu đời. Chiếc mũi dọc dừa, tụ điểm làm cho khuôn mặt cân đối mỹ lệ, nổi nang giữa hai g̣ má lúc nào cũng tự nhiên ửng hồng và nhạt dần cho tới hai vành tai ẩn khuất trong làn tóc xơa vai. Đôi môi hồng ươn ướt nồng nàn, vành trên dịu dàng uốn lượn theo nhân trung, vành dưới xoè cánh chờ chực những nụ hôn. Đôi hàm răng trắng ngà, đều đặn như đúc của nàng một khi nhoẻn cười, có sức làm cho cả ngọc thể của nàng dễ bị xiết chặt và gh́ cứng trong những ṿng tay ôm chất ngất.

 

 

Nhan sắc tự nhiên của nàng đă tuyệt vời, lại được bàn tay tài khéo của nàng điểm tô, không thua ǵ những tay nhà nghề trang điểm cho thành phần nghệ sĩ tŕnh diển, lại càng thu hút hơn. Bởi thế, không lạ ǵ, sắp qua lứa tuổi "tam thập nhi lập" rồi mà người lạ vẫn cứ tưởng ba mẹ con nàng là ba chị em. C̣n người quen th́ ai cũng nói: "Gái hai con trông ṃn con mắt".

 

 

 

"Hừ!", tự nhiên Phương sa sầm nết mặt lại. Buồn như một pho tượng vệ nữ vô hồn. Mỗi lần ngắm nghía sắc đẹp và nghĩ về những lời khen ngợi của người ta, Phương đều cảm thấy có một triệu chứng như thế.

 

 

Từ ngày lấy nhau đến giờ, h́nh như Tâm, chồng nàng, chưa bao giờ khen nàng đẹp. Nàng đẹp, kệ nàng. Sắc đẹp của nàng để cho thiên hạ ngắm nghía thưởng thức, hơn là cho chàng. Mỗi lần đi shopping, thử các kiểu thời trang, Phương cố ư hỏi chồng xem:

 

 

- "Anh thấy có được không?".

 

 

Hỏi như vậy, Phương không có ư hỏi về thời trang "có được không", cho bằng hỏi về  con người của Phương "có đẹp không".

 

 

Đă biết trước câu trả lời lạnh nhạt của chồng, thế mà Phương vẫn không thể nào không hỏi. Lần nào cũng như lần ấy, với thái độ chăm chú chiếu lệ, tội nghiệp, Tâm có vẻ hờ hững bâng quơ:

 

 

- "Mọi sự rồi cũng qua đi!".

 

 

Để trả thù, ngay đêm hôm đó, Phương bắt Tâm phải đền tội, không được gần nàng. Không biết chiêm ngưỡng sắc đẹp của nàng th́ cũng không đáng thưởng thức hoa trái thơm tho dịu ngọt của nó. H́nh như h́nh phạt này cũng không có công hiệu và tác dụng ǵ đối với Tâm.

 

 

Bao giờ cũng thế, trước khi tiến vào cung điện nguy nga tráng lệ của Phương, tất nhiên cũng là của Tâm, chồng nàng, chẳng những chàng để ư xem nàng có thực sự thuận lợi hay không, nếu được, chàng c̣n lịch sự bấm chuông đàng hoàng:

 

 

- "Are you ready, honey? - Happy hour!".

 

 

Chỉ khi nào nàng mỉm cười hay gật đầu, chàng mới đàng hoàng ra tay hành động. Bằng không, chỉ cần nàng lườm cho một phát, hoặc không lên tiếng, hay tỏ ra cử chỉ ǵ, là chàng rút lui liền.

 

 

Không biết việc ḿnh từ chối chàng và chàng rút lui như thế, là chàng không cần ḿnh hay ḿnh không cần chàng, là ḿnh phạt chàng hay tự ḿnh phạt ḿnh?! Bởi v́, trong khi chàng không bao giờ giận ḿnh đă từ chối chàng, trái lại, ḿnh lại càng tức v́ thái độ bất cần của chàng...

 

 

"Không được". Một bông hoa hậu như ḿnh không thể nào bị tàn phai ở một nơi rừng rú này. Bây giờ ḿnh mới thực sự cảm nghiệm được câu hắn vẫn hay trích lại lời của ông tổ sáng lập Kitô giáo của hắn nói: "Không nên vứt của thánh cho chó và ḥn ngọc cho lợn".

 

 

Đúng đấy, ông Trời dựng nên bông hoa có hương có sắc là để cho ong cho bướm. Ong bướm đă và đang bay lượn đầy dẫy chung quanh ḿnh bấy lâu nay, tại sao ḿnh lại cứ để cho cái thứ ruồi nhặng không biết điều này bâu hoài vào ḿnh cho tới nay nhỉ? Quả là uổng phí. Quả là bất xứng. Quả là lầm lẫn. Quả là thiệt hại.

 

 

Biết đâu ruồi nhặng đậu ở những hũ mắm tôm nồng nặc, thậm chí đậu cả ở những đống phân nhơ nhớp, bay về đậu trên tấm thân ngọc ngà của ḿnh...

 

 

Biết đâu những lần bị ḿnh từ chối, hắn đă lén lút t́m cách bù đắp th́ sao? Một người có địa vị, bề ngoài lại có vẻ dễ thương như hắn th́ đâu có ǵ là khó. Theo tự nhiên, một người đàn ông có vợ như hắn làm sao có thể nhịn được, khi bị kềm hăm lâu ngày, mà nhiều lần ḿnh bắt hắn phải chịu cho bơ ghét...

 

 

- "Đêm hôm qua hắn đi đâu bất thường mà về muộn như vậy?"

 

 

Cái con thư kư của hắn cũng không tầm thường đâu!

 

 

Cơn tức tự nhiên bùng lên. Thay trang phục thật hấp dẫn xong, ngắm lại ḿnh một lần nữa. Trong gương, Phương nhí nhảnh trong chiếc váy mầu tím lavender mặc cho một buổi chiều mùa thu lá bay, lồ lộ bộ ngực nổi nang nằm dưới vùng cổ hở mịn màng. Sửa lại cho ngay ngắn sợi giây chuyền mang h́nh ảnh mẹ bồng con bằng ngọc thạch qúi giá đắt tiền, kỷ vật đính hôn của Tâm cho nàng. Vừa tự măn lẫn bất măn, Phương bấm điện thoại, không ngờ nhằm ngay lúc ông chủ bốc phone, chứ không phải cô thư kư dễ thương của ông ta vẫn screening trước khi chuyển sang cho chủ của ḿnh.

 

 

- Chào ông chủ.

 

- Hi cưng, đêm vừa rồi lại v́ anh mà mất ngủ phải không? Để bù đắp, sáng nay anh đă thay em đưa các con đi học và đi gửi như thường lệ. Em ngon giấc đến nỗi, trước khi ra khỏi nhà, cả ba cha con đến bên giường mi lên trán em mà em cũng không hay biết ǵ cả. Bây giờ chắc là bà xă của tôi đă khỏe lại rồi nhỉ?

 

 

- Cám ơn ông chủ, tôi đă hoàn toàn b́nh phục, có thể đủ sức để đi t́m mối vượt biên như ông hôm qua rồi đây...

 

 

- A, thế th́ tốt quá rồi. Vậy mà anh cứ tưởng là em c̣n giận anh nữa chứ. Anh tính tối nay về hai vợ chồng ḿnh sẽ tâm sự với nhau chuyện này đây ...